Trầm Vụn Hương Phai - Tác giả: Tô Mịch

“Ngươi đến rồi ư?”

Hai mắt hắn đã không còn nhìn thấy.

Gió nhẹ lướt qua, chuông gió treo trên cửa sổ lại phát ra tiếng kêu leng keng.

“Ta vốn cho rằng hai mắt không thể nhìn thấy sẽ rất đau khổ, nay mới biết thật ra không phải thế.” Hắn chậm rãi mỉm cười, nét cười toát lên vẻ tôn nghiêm cao quý xen lẫn kiên định, “Ta vẫn có thể dùng tay chạm vào, dùng tai lắng nghe, dùng trái tim nhìn thấu. Hoa sen ngoài sân nở rồi phải không, ta ngửi thấy hương sen dìu dịu trong gió, nghe thấy tiếng những chiếc lá bị gió thổi va sột soạt vào nhau, có giọt nước trượt từ trên lá sen xuống và… còn có ngươi”.

>>> Xem thêm: truyện tranh thiếu nhi

Hắn chầm chậm giơ tay, giọng nói ôn hòa: “Để ta sờ thử gương mặt ngươi một chút, ta muốn biết ngươi trông như thế nào”. Những ngón tay thon dài tỉ mẩn sờ soạng, khóe môi cong lên thành nụ cười nhẹ: “Nếu có một ngày nhìn thấy trở lại, ta nhất định có thể tức khắc nhận ra ngươi, sau đó…”.

>>> Xem thêm: sách giảm giá

Sau đó, ta phải đi tìm một người, một người vô cùng quan trọng.


* * * * *

Tô Mịch, một cô gái thuộc thế hệ 8x, sinh ra tại một thành phố mỹ lệ ven hồ Tây Tử, thích chốn náo nhiệt, đông người. Niềm yêu thích số một chưa từng thay đổi đó là: xách ba lô lên và đi vòng quanh thế giới.

>>> Xem thêm: sach day nau an

Cảm thấy may mắn vì trong suốt một phần tư cuộc đời đã qua những mong ước này phần nào đã được hoàn thành.

Hy vọng trong một tương lai không xa, có thể ngồi trên những chiếc xe bus cũ kỹ, xóc nảy để cảm nhận vẻ đẹp huyền bí của vùng đất, thiên nhiên Tây Tạng.
Share on Google Plus
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét :

Đăng nhận xét